Tôi muốn mùi thơm của nước hoa
Mà cô thường xức chẳng bay xa
Chẳng làm ngay ngất người qua lại
Dẫu chỉ qua đường khách lại qua.
Tôi muốn mùi thơm của nước hoa
Mà cô thường xức chẳng bay xa
Chẳng làm ngay ngất người qua lại
Dẫu chỉ qua đường khách lại qua.
Tôi đã từng chờ những chuyến xe
Đã từng đưa đón kẻ đi về
Sao nhà ga ấy sân ga ấy
Chỉ để cho lòng dấu biệt ly
Mệt rồi phải không?
Dựa vào vai anh mà yên lòng ngủ nhé !
Đừng giả vờ nói cười vui vẻ
Có ai cần em mạnh mẽ vậy đâu.
Nhắm mắt nào ngủ một giấc thật sâu
Đôi mắt em màu u sầu đậm quá
Vai anh này đang chìa cho em tựa
Cô gái khờ, đừng khóc nữa, nghe không?
Vị trí: Khu di tích danh thắng Côn Sơn thuộc phường Cộng Hòa, thị xã Chí Linh, tỉnh Hải Dương, cách Hà Nội khoảng 80km về phía đông.
Bát cơm chan đầy nước mắt
Bay còn giằng khỏi miệng ta
Thằng giặc Tây, thằng chúa đất
Đứa đè cổ, đứa lột da…
Bài thơ đầu tiên anh viết tặng em
Là bài thơ anh kể về đôi dép
Khi nỗi nhớ trong lòng da diết
Những vật tầm thường cũng viết thành thơ
Lạnh thế này thèm một cái xiết tay
Dắt nhau qua dòng người đông trên phố
Để nỗi buồn và cô đơn nhường chỗ
Cho yêu thương và ấm áp lớn lên.
Hò hẹn mãi cuối cùng em cũng đến
Chỉ tiếc mùa thu vừa mới đi rồi
Còn sót lại trên bàn bông cúc tìm
Bốn cánh tàn, ba cánh sắp sửa rơi.
Em đã yêu anh, anh đã xa rồi
Cây bàng hẹn hò chia tay vẫy mãi
Anh nhớ quá, mà chỉ lo ngoảnh lại
Không thấy trên sân trường, chiếc lá buổi đầu tiên
Mất TÂM , đời liền chao đảo
Thiếu TÂM , phiền não trùng vây.
Biết TÂM , trở về sống với
Bao nhiêu mầu nhiệm phơi bày *
Cái na ná tình yêu thì có trăm ngàn
Nhưng đích thực tình yêu chỉ có một
Nên nhiều lúc lầm tưởng mình đã gặp
Nửa của mình nhưng nào phải của mình đâu
Lời nói thoảng gió bay
Đôi mắt huyền đẫm lệ
Sao mà …anh ngốc thế
Chẳng nhìn …vào mắt em.
Có một kẻ mang trái tim côi cút
Cũng bạc đầu thương nhớ kẻ xa xôi…
Phải đâu mẹ của riêng anh
Mẹ là mẹ của chúng mình đây thôi
Mẹ tuy không đẻ không nuôi
Mà em ơn mẹ suốt đời, chưa xong
Một bài thơ, với 3 dị bản nhưng đều rất hay và ý nghĩa.